Và rồi chúng ta đã xa nhau không một lời từ biệt

Xoay lưng về phía nhau, im lặng và bước đi… rồi cứ thế chúng ta dần xa nhau. Chẳng hề có một tổn thương, không cả nước mắt lẫn một lời từ biệt.

Chúng ta xa nhau vì ta thuộc về hai thế giới, vì biết ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau thế thôi!
Có những cuộc chia tay hóa ra nhẹ nhàng thế đấy, vô tình lướt qua nhau, vô tình đi cùng nhau một đoạn đường, vô tình cùng nhìn nhau mỉm cười, vô tình nắm chặt tay nhau rồi nhìn sâu vào mắt đối phương… dừng lại trong thế giới đó một chút để thấy mình được an ủi động viên.
Có những thứ tình cảm “vô tình” nhưng thật sự ấm áp. Đôi lúc ta tự hỏi sao lại sa chân vào những thứ tình cảm ấy? Nhưng câu trả lời thì chẳng bao giờ có được.
Ngày hè nhẹ nhàng, Sài Gòn thả mình trôi theo những kí ức dịu dàng. Em một mình lang thang trên phố, tự cho phép mình cảm thấy cô đơn một chút, nhớ thương một chút và cả hoài niệm về anh cũng một chút.
Mọi thứ em chỉ muốn dừng lại ở cái một chút đó, vì nếu nhớ anh quá nhiều, thương quá nhiều, cho quá nhiều… mất anh rồi em sẽ đau, sẽ chẳng thể tiếp tục nói chuyện với nhau như hiện tại…
“Người lạ”! em thường gọi anh anh vậy vì chẳng thể cho anh vào danh sách bạn bè, chẳng thể gọi tên anh vì em muốn anh là duy nhất.
Ai bảo anh chỉ đi ngang cuộc đời em, ai bảo anh chỉ đi cùng em một đoạn ngắn, ai bảo anh không dám làm em tổn thương, ai bảo anh cứ nhường nhịn em để một ngày anh rời khỏi, em chẳng thể trách móc, chẳng thể xem anh như người lạ.
Em chấp nhận như thể nó là hiển nhiên, mà sự thật là thế… ngay từ lúc ta bắt đầu.
Đôi lúc em muốn tiếp tục giữ cho mình cái tình cảm ấy, nhưng như vậy thật bất công với bản thân.
Bởi anh từng nói luôn muốn những gì tốt nhất với em vậy nên em chẳng thể làm những điều quá ngốc rồi!
Người ta bảo chia tay nhau thể nào cũng nước mắt lâm li bi đát, nhưng có lẽ phải cảm ơn anh đã biết cách khiến việc xa nhau trở nên nhẹ nhàng như vậy.
Cảm ơn anh đã không mang tình yêu của em đi mất, nó vẫn còn đây nguyên vẹn trong tim em.
Cảm ơn vì chúng ta đã dành cho nhau những hồi ức đẹp đẽ để có thể mỉm cười nếu vô tình gặp nhau thêm lần nữa.
Minh Tuyền

Post a Comment

Previous Post Next Post