Tại sao chúng ta không thể im lặng yêu nhau

Tại sao chúng ta không thể im lặng yêu nhau

Sự độc thân của tôi được lấp đầy bởi những bận rộn của lo toan và những giây phút một mình tận hưởng cuộc sống. Nếu có yêu ai đó, thì chắc chắn là vì cảm giác cay nồng của những vòng tay xiết chặt, của việc vụng trộm hôn, từ những run rẩy của một người đàn bà trong đêm tối cho đến từng cử chỉ mềm mại, ngọt ngào tan chảy môi.

Tôi tránh xa một mối quan hệ mà cả hai không đủ bí ẩn, không thể rũ rượi trong quyến luyến nhau mà phải ‘chia sẻ cuộc sống’ – bốn chữ khô khốc như được đóng đinh vào câm lặng. Tôi đã có đủ phần ấy trong cuộc sống của mình. Cái tôi khát chỉ là tình cảm, thật nhiều tình cảm. Không gì khác. Tôi cảm nhận được nó từ một phần đặc nhất của chính tôi.

Tôi nói với bạn gái rằng không muốn cô ấy bước quá sâu vào cuộc sống của mình, để cả hai vẫn còn cảm thấy nhiều bí ẩn ở nhau. Tôi đã được nhìn thấy rất nhiều tình yêu sớm nở tối tàn chỉ bởi người ta không biết cách giữ lại cái cảm giác xa xỉ của tương tư, để hẹn hò mất đi chờ đợi và để một thứ đang cháy vụt tắt thành một ly rượu nhạt. Tôi không thấy sai trái khi ngắm một người phụ nữ từ từ cởi từng chiếc cúc áo trong cái ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ, của đầu óc quay cuồng bởi rượu say và tiếng nhạc siêu thực ma mị của Bjork, cho dù chúng tôi mới chỉ biết nhau chưa lâu. Nhưng để họ bước vào cuộc sống của tôi rồi chiếm cứ một phần quan trọng ở đó thì cần một thời gian rất rất dài. Tôi thích thỏa mãn trong chăn ấm và từng hơi thở ướt át bên tai. Tự những thứ ấy sẽ để lại một dư vị đến tận nhiều ngày sau đó và người ta gọi đó là tương tư.

Cuộc sống ấy có tất cả mọi thứ tôi cần, nó có thể tự do tràn sâu vào những phần tôi còn thiếu, ngấm thật đậm từng lớp từng tầng một vào con người này rồi nó sẽ tạo ra một kẻ vừa say vừa si mê.


Có thật là chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nói thật nhiều về cuộc sống của nhau, để biết nhiều hơn, cảm thấy an toàn hơn từ người kia và đồng nghĩa với việc đó cũng là nhàm chán hơn. Tôi hoàn toàn có thể sống với nỗi sợ nguyên thủy của con người, sợ những thứ mình không biết trong bóng đêm, để mà được tận hưởng những cảm giác mê hồn nhất của việc một người đàn ông tĩnh lặng bên một người đàn bà lững lờ. Nếu như trong lòng cả hai đã có một thứ tâm giao thì sẽ chẳng ai sợ sự im lặng của người kia và cả hai đều trân trọng sự cô độc của nhau như một phần cơ bản nhất trong bản thể của người đó. Thay vì để ngôn từ và âm thanh lao đầu vào nhau chết lặng trên một bãi chiến trường giữa không khí, thà rằng hãy để một cái chạm nhẹ xoa dịu cả hai người.


Tôi thích cảm giác khi hai con người ngồi điềm nhiên trong bóng tối với hàng tá suy nghĩ chộn rộn, thổn thức nhảy trong sự hồi hộp hơn là cứ nói hết chúng ra rồi sau cùng, bên trong cả hai đều là một sự trống rỗng tàn tạ. Lẽ ra sự hồi hộp đã là người mở đường cho một nụ hôn. Lẽ ra trong sự im lặng đó đã nở hoa khi người đàn ông đặt nhẹ tay lên eo của người phụ nữ trong khi cô ấy đang ôm lấy gương mặt của con người kia. Cả hai chẳng cảm nhận thấy gì khác nữa ngoại trừ một thứ êm ái, dịu dàng đang xoay vòng trong thời gian và ở đó có một khoảng cách đủ gần để họ nhận ra mùi hương của nhau.

Tôi nên ở cạnh một người đủ tinh tế để có thể hiểu mình qua ánh mắt. Tôi vốn là loại người ít nói và thích thể hiện bằng nhiều thứ khác hơn chỉ là ngôn từ. Ít nhất là phải tìm được một người biết giao tiếp với mình bằng những giác quan khác. Tôi không chú ý đến việc một cô gái ăn nói dịu dàng thế nào trước mặt người khác. Tôi chỉ để ý cách cô ấy nắm tay hoặc giữ tôi trong lòng dịu dàng ra sao. Điều ấy nói lên được nhiều thứ hơn là cái sự giảo biện của ngôn từ. Và tôi muốn lắng nghe những tín hiệu chân thật như thế nhiều hơn. Chỉ có những người không cảm thấy thoải mái bên nhau thì mới sợ im lặng.

Tôi không mất quá nhiều thời gian để có thể hiểu tạm đủ về một con người. Nhưng mà có vẻ không phải ai cũng làm được điều ấy. Họ tìm cách hiểu nhau bằng việc chia sẻ rất nhiều. Còn khi bắt đầu có một hứng thú nho nhỏ, họ lấp đầy những cảm giác bất an trong thời gian đầu của hẹn hò bằng việc chia sẻ cuộc sống. Mỗi người lại có một phần yếu đuối nên họ thích việc quan tâm chăm sóc nhau và gọi đấy là yêu. Nếu không còn những cảm xúc mạnh, người ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ bằng việc quan tâm đến cuộc sống của nhau, chăm sóc nhau. Nó là những phần rất đương nhiên của mọi người, của mọi mối quan hệ, tôi chỉ không thích để nó lớn hơn những cảm xúc lôi cuốn hiếm hoi kia.


Vì tôi biến thái, nên tốt nhất là tôi không đi tìm một thứ cảm xúc biến thái trong những người bình thường. Tôi muốn cả hai đều có cuộc sống riêng của bản thân, để mỗi người vẫn đang sống cho những phần cá nhân nhất của mình. Bên cạnh đó, chúng ta chia sẻ một cảm xúc đằm thắm bình lặng cạnh nhau. Người ta có thể lầm tưởng từ việc nói như vậy là tôi lăng nhăng, không muốn nghiêm túc trong một mối quan hệ. Từ bao giờ mà người ta coi cái việc cầm tù hai bản thể trong hai cái xà lim riêng biệt của nhà tù mang tên tình yêu là cao đẹp vậy?

Tôi thích sự im lặng, bởi vì khi đó người ta mới có thể để ý nhiều hơn tới những tầng giá trị khác.

Tại sao chúng ta lại không thể im lặng yêu nhau?
Theo freely 

Post a Comment

Previous Post Next Post